Vị Chanh Bạc Hà – Chương 16

Tên gốc: 柠檬薄荷味

Tác giả: Nghiễm Lăng tán nhân –完结]作者.

Thể loại: Bách hợp [GL], hiện đại, đô thị tình duyên, thanh mai trúc mã, HE

Tình trạng bản raw: 136 chương hoàn.

Editor: Bách Linh

Chương 16

 

“Hàm Lạc, mày nói Giản công chúa quan tâm tới mày như vậy, chỉ bởi vì mấy ngày mày không để ý tới người ta mà kích động đến thế, cô ấy…Có phải kì thật trong lòng cô ấy cũng thích mày không? Tao có chút hoài nghi.” Nghe Tần Hàm Lạc kể lại đái khái chuyện vừa xảy ra, Trương Tử Toàn đã sớm rời toàn bộ lực chú ý khỏi tivi, nghi hoặc lại hưng phấn hỏi.

 

Tần Hàm Lạc hai tay xoa mặt, lắc đầu: “Không phải.”

 

“Sao mày có thể nói chắc chắn như vậy chứ? Cô ấy thậm chí còn ghen với quan hệ tốt đẹp của tao và mày kia mà.”

 

“Mày nghĩ tao chưa từng nghĩ tới việc này chắc? Tao còn lên mạng lén tra tìm, có loại tình huống gọi là ‘Người cùng giới quyến luyến không muốn xa rời’, chắc hẳn mày cũng biết. Tao nghĩ Bồi Bồi cùng lắm là loại này thôi, người cô ấy thích là Cố Minh Kiệt.”

 

Tần Hàm Lạc đứng lên: “Không nói nữa, tao đi tắm rửa rồi đi ngủ đây.”

 

“Nhưng mà…”

 

“Không cần nhưng mà gì cả, về sau đừng nói tiếp đề tài này nữa!” Tần Hàm Lạc không kiên nhẫn ngắt lời cô, xoay người về phòng lấy quần áo.

 

Trương Tử Toàn thở dài, đành phải ngậm miệng lại.

***

Từng ngày trôi qua, từ sau đêm đó, Giản Hân Bồi không còn chủ động liên lạc với Tần Hàm Lạc nữa, mà Tần Hàm Lạc tựa hồ cũng hạ quyết tâm sẽ nhân từ với mình một chút, cũng không hề tìm nàng. Mỗi ngày cô đều như hình với bóng với Trương Tử Toàn, đi học, tan học, dùng cơm, có điều, cô không còn đi tới căn tin số 3 nữa, đều ăn cơm ở căn tin số 2 ở gần Viện Văn học, thỉnh thoảng hứng lên liền cùng Trương Tử Toàn đi mua nguyên liệu về nhà nấu nướng.

 

Cô trở nên càng ngày càng trầm mặc ít nói, trừ Trương Tử Toàn ra, cô ít khi giao tiếp với bất kì ai, cũng ít ở lại trường, ngay cả môn bóng rổ ưa thích cũng để qua một bên. Nhưng Trương Tử Toàn biết, trong lòng cô không lúc nào không nhớ tới Giản Hân Bồi, thậm chí có bạn cùng lớp vô tình nhắc tới Viện Ngoại ngữ, ánh mắt của cô cũng trở nên đau xót. Làm bạn thân, cô thật sự lo lắng khi thấy Tần Hàm Lạc như thế, từ trong cốt tủy cô đã vốn là người không chịu nổi sự tịch mịch, thích tìm niềm vui, nhưng trong khoảng thời gian này, vì Tần Hàm Lạc mà thế nhưng cô cũng trở nên đứng đắn thành thật hẳn lên. Ba chữ “Giản Hân Bồi” trở thành cấm kỵ, ai cũng không nhắc tới, như thể chỉ cần nói ra, miệng vết thương sẽ lại đầm đìa máu chảy.

***

Cơn gió đêm trong lành mát mẻ, đùa nghịch mái tóc dài của người thiếu nữ, vài lọn tóc nghịch ngợm mơn man trên đôi gò má trắng nõn kia, khiến nàng có cảm giác ngưa ngứa.

 

Giản Hân Bồi khẽ thở dài, tay phải đưa lên vén tóc qua sau tai, lại nằm úp lên mặt bàn đá, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm chiếc vòng tay bằng bạc trên cổ tay trái, có chút đăm chiêu, dưới ánh đèn hôn ám, sợi dây kia lóe lên ánh bạc rạng ngời.

 

Một bóng người từ con đường trải đá cuội bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện nàng, tay vươn ra từ sau lưng, đặt vài thứ lên bàn.

 

“Hey! Mỹ nữ, đây là trà mà sữa mà em thích uống này.” Giọng Cố Minh Kiệt trầm thấp mà có từ tính, nghe thực thoải mái.

 

“Cám ơn.” Giản Hân Bồi nâng lên mí mắt, nhẹ giọng nói.

 

“Sao tối nay em không tự học? Anh chờ em ở đó hồi lâu, sau đó tìm quanh mới tới đây.” Cố Minh Kiệt nói.

 

Giản Hân Bồi hơi nhíu mày: “Không có tâm tình.”

 

“Gần đây em làm sao vậy? Suốt ngày rầu rĩ không vui.” Thanh âm Cố Minh Kiệt đầy quan tâm, cẩn thận hỏi: “Bồi Bồi, có phải là anh làm gì khiến em giận dỗi không vui không? Gần đây anh thấy em ngày càng ít nói với anh.”

 

“Không có.” Giản Hân Bồi miễn cưỡng cười cười: “Không liên quan tới anh, không phải em đã nói sao, em với bạn thân giận nhau.”

 

Cố Minh Kiệt kinh ngạc: “Chính là Tần Hàm Lạc sao? Hai người còn chưa làm hòa? Không phải ngày đó em nói qua vài bữa sẻ ổn thôi à.”

 

Nhất thời Giản Hân Bồi không biết nên trả lời thế nào, bình thường cho dù có ngẫu nhiên lỡ miệng thì hoặc là đợi cô bình tĩnh lại, nhiều nhất nàng chờ chưa tới một ngày, Tần Hàm Lạc sẽ tìm đến cười làm lành, hoặc là mua món gì đó nàng thích ăn để dỗ ngọt. Nhưng lần này đã hai ngày trôi qua, không chỉ không thấy cô đến tìm, mà ngay cả bóng người cũng không thấy. Lúc mới đầu, nàng đương nhiên càng tức giận, nhưng mà lúc này, lại có cảm giác không yên lòng, nhưng càng nghĩ, lại càng không thấy có lí do gì phải chủ động đi tìm cô, lần này rõ ràng cô sai trước, vô duyên vô cớ bất hòa với mình. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cắn chặt môi.

 

“Vì sao hai người giận nhau?”

 

Chuyện gì nhỉ? Vấn đề này cũng khó trả lời. Giản Hân Bồi ngẫm nghĩ, cúi đầu nói: “Vài việc nhỏ linh tinh gì đó.”

About Bách Linh

Đôi khi ánh sáng sẽ dẫn đường đến bóng tối, và một tình yêu mang quá nhiều lầm lạc sẽ đưa lối cho những nỗi khổ đau...
Bài này đã được đăng trong Vị Chanh Bạc Hà và được gắn thẻ , , , , , , , , , , , . Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

6 Responses to Vị Chanh Bạc Hà – Chương 16

  1. vuonghamyen nói:

    Ko hiểu sao, ta đặc biệt rất thích VCBH…??! Có lẽ, ai cũng đã từng hoài niệm về 1 thời đã xa…
    Cảm thấy, Tần HL rất ngốc… tại sao yêu đơn phương?? yêu mà ko nói … ng ta làm sao biết???… haizz… đây là tự chuốt khổ vào thân… biết trách ai… ??

  2. laziefish nói:

    Mới phát hiện blog của bạn và truyện này. Truyện hay quá, mình đọc 1 lèo tới chương 16 luôn. Không ngờ là nó tới 100 mấy chương lận (híc). Cám ơn bạn đã edit nha. Chúc bạn theo tới cùng :D. Mình chỉ dám theo bình loạn thôi.

  3. Cua Mèo nói:

    Đọc lại bản edit càng thấy Hàm Lạc quá nhát, quá tự ti đến đáng thương, giống y hệt như mình vậy T__T Cái hay của Vị Chanh Bạc Hà là bất cứ ai đọc vào cũng sẽ thấy một phần câu chuyện của mình trong đó…

    Mình thích Tiểu Nhàn, nhưng mình yêu và thương Bồi Bồi… Bồi Bồi quá khổ ;___;

    • Bách Linh nói:

      Đó cũng chính là lý do mình edit bộ này đó, bởi nó có mùi vị của sự hoài niệm về những tháng ngày đã qua, đầy chua sót và nuối tiếc 🙂

Gửi phản hồi cho Bách Linh Hủy trả lời